
Thời Viêm Đế, thời tiết thất thường, gió mưa bão lũ liên miên, bá tánh lầm than cơ cực. Người trồng trọt gặp cảnh mùa màng thất bát, kẻ nuôi tằm dệt vải thì tằm chưa kịp lớn đã chết cả nong, người đốn củi chưa kịp bổ rìu vào thân cây thấy rìu đã hỏng…
Vua thương muôn dân cơ khổ, trăn trở đêm ngày nghĩ cách cứu khốn phò nguy cho qua kiếp nạn. Vốn học rộng hiểu sâu, Người tìm cách tích tụ năng lượng của mặt trời buổi sớm tốt cho mùa vụ, thêm ánh trăng sáng dẫn lối đưa đường cho dân lành săn bắn, khai khoáng trên những nẻo xa, cùng với thứ nước trong veo lấy từ hồ Linh Thủy nằm trên đỉnh núi cao quanh năm tuyết phủ. Tất cả những vật liệu đó được Viêm Đế hòa trộn, đun trên thứ lửa ngàn năm không tắt hết bốn mươi chín ngày, ra một viên thuốc hình cầu có vầng hào quang của mặt trời, quyện sắc vàng của mặt trăng đêm rằm sáng tỏ.
Người dùng một cán chùy bằng ngọc thạch nghiền nát thuốc thần, rồi bước lên đỉnh tháp cao nhất trong cung cấm, để cho gió thổi bay khắp bốn phương trời. Lạ thay, trời thôi vần vũ gió mưa, đất thôi tứ bề lụt lội…Dân lành từ đó trồng lúa lúa tốt, nuôi tằm tằm cho tơ đẹp, hái thuốc gặp phương thuốc quý…sống trong thanh bình êm ấm, nhà nhà no đủ yên vui.
Người đời biết ơn Viêm Đế đã vì dân chế ra thuốc quý, trân trọng đặt tên thuốc là Thần Nông Đơn, như một cách tưởng nhớ đến công ơn trời biển của vị vua nhân đức.